Người theo hương hoa mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn!
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi
Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt li (cánh hoa rụng rơi)
Cánh hoa rụng rơi
Phận duyên mong manh rẽ lối trông mơ ngày tương phùng!
Tiếng khóc cuốn theo làn gió bay
Thuyền ai qua sông lỡ quên vớt ánh trăng tàn nơi này
Trống vắng bóng ai dần hao gầy
Lòng ta xin nguyện khắc ghi trong tim tình nồng mê say
Mặc cho tóc mây vương lên đôi môi cay
Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời
Ta lạc trôi giữa trời!
Đôi chân lang thang về nơi đâu?
Bao yêu thương giờ nơi đâu?
Câu thơ tình xưa vội phai mờ
Theo làn sương tan biến trong cõi mơ
Mưa bụi vương trên làn mi mắt
Ngày chia lìa hoa rơi buồn hiu hắt
Tiếng đàn ai thêm sầu tương tư lặng mình trong chiều hoàng hôn Tan vào lời ca
Lối mòn đường vắng một mình ta
Nắng chiều vàng úa nhuộm ngày qua
Xin đừng quay lưng xoá
Đừng mang câu hẹn ước kia rời xa
Yên bình nơi nào đây?
Chôn vùi theo làn mây?
Người theo hương hoa mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn!
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi
Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt li (cánh hoa rụng rơi)
Cánh hoa rụng rơi
Phận duyên mong manh rẽ lối trông mơ ngày tương phùng!
Tiếng khóc cuốn theo làn gió bay
Thuyền ai qua sông lỡ quên vớt ánh trăng tàn nơi này
Trống vắng bóng ai dần hao gầy
Lòng ta xin nguyện khắc ghi trong tim tình nồng mê say
Mặc cho tóc mây vương lên đôi môi cay?
Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời
Ta lạc trôi giữa trời!
Ta lạc trôi (lạc trôi)
Ta lạc trôi giữa đời, lạc trôi giữa trời!
Ta đang lạc nơi nào
Ta đang lạc nơi nào
Lối mòn đường vắng một mình ta Ta đang lạc nơi nào
Nắng chiều vàng úa nhuộm ngày qua
Ta đang lạc nơi nào
Следуй за ароматом цветов в тумане, обвившем путь,
Следуй за дымом, исчезающим на глазах, иди дальше.
Одинокий я, с тоской в сердце, в полдень дождливым,
Сдерживай слезы, чтобы не увидеть тоски в глазах.
Привычный путь, где когда-то прощались мы (опавшие цветы),
Опавшие цветы.
Судьба любви хрупка, разбивайся на пути, мечтай о встрече!
Плач уносит ветром,
Лодка прошла по реке, забыв вытащить луну из этого места.
Пустынный звук постепенно угасает,
Сердце мое пообещает запечатлеть в памяти любовь, полную страсти.
Пусть волосы облака ложатся на губы, полные боли,
Блуждаем мы между жизнью,
Мы блуждаем между небом!
Куда направятся наши шаги?
Где сейчас наша любовь?
Стихи старой любви быстро исчезают,
Стихи старой любви быстро исчезают, как в сне.
Дождь оседает на ресницах,
День расставания, когда цветы опадают, и все становится серым.
Звук арфы добавляет тоски в тишине вечера, растворяясь в песне.
Одинокий путь, по которому я иду,
Солнце вечера золотым светом окрашивает день вчера.
Прошу, не отвернись, не стирай,
Не забывай обещания, которое мы разорвали.
Привычный путь, по которому я иду,
Привычный путь, по которому я иду.
Привычный путь, по которому я иду,
Привычный путь, по которому я иду.
Мы блуждаем между жизнью,
Мы блуждаем между небом!
Мы блуждаем между жизнью,
Мы блуждаем между небом!
Мы блуждаем между жизнью,
Мы блуждаем между небом!
Мы блуждаем между жизнью,
Мы блуждаем между небом!